Nguồn
http://redsvn.net/van-hoa-cua-nguoi-viet-da-suy-thoai-den-muc-nao2/
Sự chênh lệch của khoảng cách giàu nghèo thì ai cũng nhìn thấy nhưng sự chênh lệch giữa tiền bạc và văn hóa thì ít người biết đến.
Giả sử vào một buổi
tối của năm 1986, có một cô gái ở ngoại ô Hà Nội, sau khi đi chơi về, đi ngủ và
giấc ngủ của cô ấy liền một mạch giờ mới tỉnh dậy…
Sáng nay, cô gái đi
vào thành phố thì chắc chắn cô sẽ bị lạc. Đương nhiên, vì cảnh xưa người cũ đâu
còn như trước.
Quá nhiều đường sá mới, phố phường mới, nhiều cầu to cầu bé, nhiều khu đô thị tên nước ngoài, nhiều chung cư lênh khênh. Đã vậy lại còn bị hoa mắt vì quá nhiều xe cộ, chả thiếu thương hiệu gì Âu, Mỹ, Nhật xe nào cũng đẹp, cũng bóng nhoáng.
Quá nhiều quần áo,
váy xanh đỏ hàng hiệu nõn nà, thơm phức. Quá nhiều biển quảng cáo ngang dọc,
quá nhiều đèn đóm lập lòe nhấp nháy, giăng mắc khắp phố phường. Quá nhiều đình
chùa, mới toe, rối rắm cầu kỳ và những pho tượng tạc đẽo bôi chát bằng sơn công
nghiệp kệch cỡm, dị hợm, lòe loẹt.
Thế thì làm gì cô
gái ấy chả lạc. Tuy nhiên lạc đường thì chả sợ, cô ấy sẽ dừng lại hỏi đường, sẽ
vẫn đi đến nơi về đến chốn nhưng lạc lõng thì chịu chết, chả ai giúp cô ấy được
đâu. Con tàu tốc hành của đời sống hôm nay không còn chỗ cho những người vẫn
giữ nếp sống cũ. Hành khách của chuyến tàu hôm nay phần đông là những người
“nhanh nhẹn”, “năng động”, quyết liệt, thực tế, toan tính… họ có cùng chí hướng
lao đến cái ga vật chất, bất chất một đời sống tinh thần ngày càng nghèo nàn.
Lật lại xấp ảnh cũ,
chân dung người Việt cách đây mấy chục năm khác xa bây giờ, họ lành hiền, chất
phác, họ cũng nhanh nhẹn cũng quyết liệt chứ, nếu không thì họ đi qua hai cuộc
chiến để đến ngày thống nhất sao được. Những người Việt hôm nay cũng là người
Việt, họ chính là con cháu của người Việt mấy chục năm trước nhưng tôi thấy họ
hình như không còn là người Việt nữa.
Người Việt hôm nay
dữ tợn quá, bạn có đi đường trường mới cảm nhận rõ: mạnh ai nấy đi, ai cũng
mạnh, cũng khỏe, cũng hừng hực, lạng lách đánh võng, vượt ẩu, đua chen bằng mọi
cách, bất chấp tính mạng của mình và người khác, coi thường luật lệ giao thông.
Số lượng người chết vì tai nạn giao thông ngày càng tăng, hễ va chạm xe cộ thì
sẵn sàng ẩu đả. Vô số vụ đánh nhau, chửi nhau, đâm chém chỉ vì những nguyên
nhân rất bình thường, chỉ vì một câu nói, một ánh nhìn… Một bộ phận không nhỏ
người Việt hôm nay coi đánh đấm là phương cách duy nhất để “nói chuyện phải
trái” thì phải?
Nguyên nhân sâu xa
của mọi câu chuyện trên là ở văn hóa. So với thời điểm cách đây vài thập kỷ thì
văn hóa nền của người Việt hôm nay đã tụt xuống một bước.
Đổi mới và phát
triển kinh tế là hoàn toàn đúng nhưng giá như nên chú trọng phát triển song
song cả văn hóa và kinh tế. Thậm chí phát triển văn hóa trước đã rồi hãy phát
triển kinh tế, văn hóa phải đi trước thì đó mới là phát triển đúng nghĩa, đó
mới là phát triển bền vững. Chính vì không coi trọng văn hóa nên cái lối sống
chạy đua theo vật chất, coi vật chất là giá trị sống, là giá trị duy nhất đang
ngày càng phổ biến, lấn át và thắng thế.
Tinh thần trọc phú
đang áp đảo và ngự trị ở mọi ngóc ngách đời sống từ trên xuống dưới, từ thành
thị đến nông thôn. Sự nguy hiểm là nông thôn, làng xã nơi sinh ra, nơi lưu giữ,
bảo tồn những giá trị căn cốt của tinh thần Việt, văn hóa truyền thống Việt
(cái lũy tre văn hóa của làng) tưởng như không bao giờ bị vỡ bởi vì đã được thử
thách qua bao thăng trầm của lịch sử nay bắt đầu vỡ nát. Tại sao hơn 2.500 năm
không vỡ, không mất, nay phát triển có mấy chục năm đã vỡ?
Văn hóa vừa trừu
tượng vừa cụ thể, nó ẩn hiện, nó có có không không mà bao trùm lên toàn bộ đời
sống, chi phối mọi mặt của đời sống, đời sống mỗi cá nhân, mỗi gia đình cũng
như toàn xã hội. Tất cả những nhếch nhác hôm nay đều có nguyên nhân từ sự xuống
cấp văn hóa. Lạ là ở chỗ thời chiến tranh gian khổ, thời hậu chiến đói nghèo
văn hóa nền của xã hội lại cao hơn bây giờ, khi mà cuộc sống đã no đủ hơn, bát
cơm đầy hơn, miếng thịt to hơn, quần áo lành lặn hơn, nhà cửa xe cộ bóng nhoáng
hơn. Tiếc là chỉ có mấy chục năm mà văn hóa lại xuống cấp nhanh như thế.
Nếu muốn đắp lại để
cái nền (văn hóa) bằng với cái nền cũ thì không thể mấy chục năm là xong bởi vì
phá thì dễ thì nhanh, xây thì khó và tốn thời gian hơn nhiều. Chưa kể chả nhẽ
chỉ nỗ lực để bằng cái cũ. Thế mới thấy cái giá để có được thành tựu kinh tế
hôm nay là quá đắt. Thậm chí không bõ, thêm được tí GDP, tí tiền mà mất văn hóa
như vậy thì đúng là được không bõ với mất.
Vẫn biết rằng phát
triển kinh tế thì nhanh và dễ hơn phát triển văn hóa nhưng chẳng nhẽ người ta
cứ mải làm giàu mà không cần xây dựng cho mình những kiến thức tối thiểu về văn
hoá nghệ thuật, hình như họ không có nhu cầu tự nâng mình lên.
Sự chênh lệch của
khoảng cách giàu nghèo thì ai cũng nhìn thấy nhưng sự chênh lệch giữa tiền bạc
và văn hóa thì ít người biết đến.
Giảm bớt điều này
chắc chắn cũng là một yếu tố tạo ra sự ổn định xã hội. Chả lẽ người ta cứ làm
giàu, cứ giàu, cứ sôi sục chạy theo vật chất, cứ sống mà không cần quan tâm đến
chất lượng sống. Sống không chỉ là chuyện thọ yểu và có bao nhiều tiền mà là
sống thế nào.
Con người luôn có 2
phần hồn và xác, thân và tâm, thân thể và tâm hồn. Thân thể cần được nuôi dưỡng
ngày 3 bữa cơm, mệt mỏi ốm đau thì thuốc men, đói ăn khát uống. Tâm hồn cũng
vậy, cũng cần nuôi dưỡng, tâm hồn cũng đói khát nhưng chỉ khác với thân thể ở
chỗ tâm hồn cần thức ăn tinh thần chứ không thể mổ tim, cắt não ra rồi đổ bát
phở tái nạm gầu gân 2 trứng hoặc cao lương mỹ vị vào để cho tâm hồn no nê được.
Để làm đẹp, làm giàu
có tâm hồn thì phải đọc sách, xem tranh, nghe nhạc, kho tàng cổ nhạc của dân
tộc cũng như thế giới. Phải có niềm vui khi đi thư viện, khi tới bảo tàng. Phấn
đấu để có một đời sống tinh thần vương giả mới khó chứ còn chỉ lao theo vật
chất, hùng hục kiếm tiền, coi tiền là lẽ sống, tôn thờ chủ nghĩa vật chất, luôn
dán đồng tiền lên đỉnh đầu thì thật tội nghiệp. Hình như những người có tiền ở
Việt Nam không hề có nhu cầu tự học hỏi để nâng tầm văn hóa của mình lên thì
phải. Mà xin lỗi khi họ tự học hỏi để nâng văn hóa của họ lên, họ có một đời
sống tinh thần đẹp hơn lên thì ấm vào thân họ trước.
Nhìn những người có
tiền ở Việt Nam thật đáng thương, cũng uống rượu nhiều tuổi, cũng phì phèo
xì gà, xe hơi đời mới, nhà cao to lênh khênh kiểu cách kiến trúc lẩu thập cẩm,
5 cha 3 mẹ tí Pháp tân cổ điển lai tí Ý, tí Ả Rập… thế mà chơi toàn gỗ lũa, sư
tử đá theo mẫu Lion King, đồ gốm Tầu rởm, nghe nhạc sến, treo tranh chép tranh
nhái hoặc tranh đá quý (thực ra là đá rải đường nhuộm phẩm màu).
Còn một số những
người rất rất nhiều tiền, những chủ doanh nghiệp to thì sao? Thử hỏi những ông
bà chủ buôn đất, chủ resort hotel, chủ gỗ, chủ gạch, chủ sữa, chủ nhà băng ấy
mấy đời nữa mới biết chia sẻ cho xã hội thông qua sưu tầm các tác phẩm nghệ
thuật, tài trợ in sách kinh điển, tài trợ cho những tài năng âm nhạc, các
chương trình âm nhạc, sân khấu thể nghiệm, xây dựng bảo tàng…
Bảo tàng là nơi tốt
nhất để mọi người có thể đến để học hỏi, tự trang bị cho mình những kiến thức
phổ thông nhưng giả sử bạn có mặt ở các bảo tàng, Bảo tàng Lịch Sử, Bảo tàng Mỹ
thuật, Bảo tàng Dân tộc học trong một ngày thì thử hỏi có mấy lần bạn gặp các
nghệ sỹ, các ngôi sao, các thương gia, các chính khách ở đó. Huống hồ là người
lao động bình thường. Các bảo tàng ở Việt Nam vẫn chỉ là điểm cho khách du lịch
nước ngoài.
Tại sao lại chỉ đặt
ra chỉ số tăng trưởng về kinh tế mà không có chỉ số tương tự về văn hóa. Một số
hội thảo quốc tế gần đây có đề cập đến chỉ số Hạnh phúc quốc gia– Gross
National Happiness (GNH) trong đó giá trị văn hóa là một yếu tố.
Văn hóa không chỉ
là phương tiện để phát triển kinh tế bền vững mà suy cho đến cùng thì nó là mục
đích của phát triển kinh tế. Từ một cá nhân, một gia đình, một doanh nghiệp cho
đến một quốc gia cũng vậy. Người ta lao động vất vả, kiếm tiền, giàu hơn và
cuối cùng là để đạt được, phải đạt được một đời sống tinh thần giàu có hơn,
vương giả hơn, một mặt bằng văn hoá cao hơn, một cuộc sống chất lượng hơn và
đẹp hơn.
Sau đổi mới, kinh
tế đất nước đã phát triển lên một bậc nhưng để văn hoá phát triển lên dù nửa
bậc thì có lẽ gấp đôi, gấp ba khoảng thời gian đó cũng chưa chắc đã đủ nhưng
dẫu sao thì cũng phải bắt đầu.
Ấy là chưa kể được
là về kinh tế nhưng lại mất môi trường, mất di sản, mất văn hóa thì có bõ được
không? có nhất thiết phải được theo kiểu đó không? có nên đánh đổi như vậy
không? Mất vật chất thì còn hy vọng có lại nhưng mất tinh thần, mất văn hóa,
mất truyền thống là mất hết.
Đã đến lúc phải coi
biên giới là một khái niệm mở, văn hóa cũng là biên giới. Mất văn hóa là mất
nước.
Tác giả: Lê Thiết Cương, họa sĩ, nhà nghiên cứu văn hóa.