Bài của Nguyễn Trung Lương . Nguồn https://www.talawas.org/15675/
--
Lời
dẫn
Khi
các trang mạng phát triển gần như không có giới hạn, thì những trang viết về các
nhân vật nổi tiếng thuộc loại thi nhau đua nở. Nhưng viết như thế nào, bài viết
của Nguyễn Trung Lương sau đây là một gợi ý.
Ông
Nguyễn Mạnh Tường là ai, chính xác hơn, ông Nguyễn Mạnh Tường nào đây mà sao
bỗng nhiên được tuyên dương trân trọng vậy?
Trong
lời khai mạc cuộc hội thảo trên, như CAND Online, 25.12.2009, đăng: “GS.TS Nguyễn Viết Thịnh đã khẳng định:
Giáo sư, luật sư Nguyễn Mạnh Tường là một tấm gương sáng về nghị lực học tập và
là tài năng trác tuyệt trên con đường nghiên cứu khoa học.” Trước đó trong một
loạt bài viết, phỏng vấn, hồi ký (sưu tầm trên trang mạng Viet-studies) các nhân vật Vũ Đình Hòe (04.12.2009), Trần
Văn Giàu (07.12.2009), Phí Văn Bái (09.12.09), Trần Thanh Đạm 13.12.2009 và 18.12.2009), Hữu Ngọc (24.12.2009), Phạm Khải (26.12.2009), Nguyễn Lân Dũng
(19.01.2010), Nguyễn Đình Chú (18.01.2010) đã ôn lại những kỷ niệm với thầy
cũng như bạn đồng ngiệp Nguyễn Mạnh Tường.
Cũng
là một người lâu nay kính phục ông Nguyễn Mạnh Tường nhưng thiếu hẳn thông tin
về ông, nên tôi tò mò lục đọc các tài liệu trên hòng tìm hiểu thêm về con người
và sự nghiệp của ông. Thú thực: Tôi hoàn toàn thất vọng; không những thế, thất
vọng đến kinh ngạc mà tôi phải nói toạc ra đây: Trí nhớ của các vị đáng phiền
quá!
Ông
Nguyễn Mạnh Tường sinh năm 1909, 1927 sang Pháp du học, 1936 về nước hành nghề,
1945 theo Việt Minh rồi đi kháng chiến, sau 1954 về sống và hoạt động ở Hà Nội
đến khi qua đời năm 1997.
Trong
hồi tưởng, các vị nhắc ở trên, đã hoàn toàn nhất trí chỉ nhớ đến những sự kiện
trước năm 1956! Từ 1956 đến khi ông Nguyễn Mạnh Tường mất là năm 1997, tức là
41 năm ròng, chẳng có gì đáng nhớ cả!
Vả
lại, trọng tâm hồi tưởng của các vị này chỉ quanh quẩn vào cái giai thoại mà
hầu như ai cũng biết rồi: Ông Tường mới 22 (hay 23) tuổi đầu mà đã đỗ hai bằng
tiến sĩ tại một đại học tại Pháp.
Tuy nhiên, câu chuyện khoa bảng này hình như đã để lại ấn tượng rất mãnh liệt cho nên các vị cao hứng vẽ long vẽ phượng thêm để phụ họa vào sự kiện kinh dị này: Nào là lưỡng khoa tiến sĩ vào tuổi 22, 23 là một hiện tượng độc nhất vô nhị trong lịch sử khoa bảng Pháp quốc; nào là ông Tường giảng bài không cần giấy tờ, nói thao thao bất tuyệt; nào là ông viết tiếng Pháp giỏi hơn cả người Pháp, vân vân…
Sự nghiệp của ông Nguyễn Mạnh Tường chỉ là những chuyện linh tinh thế thôi hay sao!
Thực
tình, ông Nguyễn Mạnh Tường là người tôi rất kính phục, nhưng kính phục không
vì hai luận án tiến sĩ ông trình tại đại học Pháp, mà là vì một bản luận văn
(chỉ dài cỡ 18 trang thôi) ông trình tại cuộc họp Mặt trận Tổ quốc ở Hà Nội
ngày 30.10.1956.
Nguyễn
tiên sinh đã trải qua những ngày tháng đánh dấu bước ngoặt sâu đậm trong đời
mình như thế nào? Trong hồi ký Kẻ bị mất phép thông công – Hà Nội
1954-1991: Bản án cho một trí thức (trang mạng Viet-studies,
16.12.2009) ông nhớ lại:
Dưới
chân cái bục giảng, nơi mà tôi đã qua những giờ phút đẹp nhất trong đời, nay
cũng nơi ấy tôi lại phải chịu những khoảnh khắc tệ hại nhất trong cuộc đời của
tôi. Thật vậy, tôi hiểu ra là chuyện được xếp đặt không chỉ để trừng phạt tôi,
à quên, xin lỗi là để “giáo dục” tôi, nhưng tất cả là để làm bẽ mặt và hạ nhục
tôi bằng hai cách: buộc tôi đứng với tư cách của một kẻ tội phạm, phía dưới bục
giảng nơi mà tôi thường đứng đó trong những ngày huy hoàng và buộc tôi phải
nghe những lời thoá mạ thậm tệ và những công kích kịch liệt, không phải từ
những đồng nghiệp của tôi như trong trường hợp xử tôi ở Mặt Trận, mà từ những
khuôn mặt trẻ mới không biết từ đâu đến và có vẻ là sinh viên hay đã từng là
trong đám sinh viên của tôi.
…
Những tra tấn nhục nhã mà tôi phải gánh chịu không chút nào ít hơn những tra
tấn nhục nhã mà những địa chủ bị đoạ đầy trước khi bị giết chết.
…
Tôi không nhớ, và cũng chẳng muốn nhớ, tên và nét mặt của những thằng nhãi
ranh, kẻ nhận lệnh và được điều khiển bởi kẻ cầm quyền, ném những lời tấn công
xúc phạm đến danh dự của tôi, như một người đi đường phải dừng chân cúi xuống
để đuổi một con chó đang sủa dưới chân mình.
Tôi
kinh ngạc trước sự dễ dãi với thực tại lịch sử của các vị mà đại đa số là các
nhà khoa học hoạt động trong lãnh vực văn hóa, giáo dục; chẳng phải sự thành
khẩn trí tuệ là thước đo người trí thức sao?
Tôi
kinh ngạc là chẳng lẽ lịch sử tiến hành trong 30 năm qua với bao nhiêu sự đổi
thay lớn lao, trên thế giới cũng như trong nước, đã không để lại một dấu vết
trí tuệ nào cả ở các vị khoa bảng này sao!
26.12.2009
©
2010 talawas
©2010
Nguyễn Trung Lương