CÁO LỖI Trong lúc vội vã, tôi đã đánh máy nhầm con số trên đề bài. Đề bài cũ ghi là Tố Hữu 1976. Nay xin đổi lại là Tố Hữu 1979. Mong được bạn đọc thứ lỗi.
3-8.
3-8.
Vụ trưởng Xuân Trường họp các báo, gợi ý phê phán bản đề dẫn và bài Hoàng Ngọc Hiến. Việc này
do Tố Hữu ra lệnh hay Xuân Trường muốn lập công?
8-8
Nghe là Đảng đoàn họp. Chế Lan Viên từ Sài Gòn ra. Xuân Trường – với vai
trò phái viên cấp trên được mời--mặt hằm hằm bước lên cầu thang.
Người ta kể rằng với nhiều người, Tố Hữu bề ngoài ngớ ra có gì đâu,
giữa đề dẫn với ý kiến của tôi có gì khác nhau lắm đâu.
Nhưng bên trong, nói với Thép Mới (Trần Đĩnh nói lại qua Nguyễn Thành
Long) mình đã chỉ thị phải họp Hội nghị đảng viên lại.
Nguyên Ngọc cũng cứng lắm. Hôm nọ
nói ở hội nghị đảng viên là sẽ nghiên cứu nghiêm túc bài nói Tố Hữu, hôm nay
quay về, bảo:
- Giữa ý kiến tôi với ý kiến anh Tố
Hữu phải có người sai người đúng. Chứ hoà cả làng, tôi không chịu.
Nguyên Ngọc cũng không phải không có
thế. Giữa ông với cái ghế trung ương uỷ viên kỳ này, đâu có xa lắm.
Có một cái tội của Tố Hữu mọi người
đều biết và đều hiểu là mức độ nó lớn đến đâu. Tội chửi xét lại khoảng 15 năm
nay. Trong chính trị, Tố Hữu nổi tiếng là học trò, lại lươn lẹo.
Chính Yên kể báo Nhân
Dân đăng bài tính dục, bị ông trên mắng cho một mẻ. Nhưng đó là do Tố Hữu
gợi ý với Thép Mới.
Hoặc có lần, trong một đêm
pháo hoa. Tố Hữu bảo với Nguyễn Thọ đẹp quá. Như một bức tranh tĩnh vật. Phải
có tĩnh vật chứ! Nhưng lần khác giữa một phòng triển lãm, Tố Hữu quát ầm lên,
sao lắm tĩnh vật thế này.
11/8
Vụ xuất bản Tuyên Giáo họp, có một
số sách còn bị đánh dấu hỏi: Cha và con và …(Ng Khải), Bông mai mùa
lạnh (Lê Phương)
Ông Nguyễn Khải bảo chỗ mình trong
Đảng Đoàn giờ chỉ ngồi một bên mông đít, chỉ chờ người ta bảo một câu là té.
Nhưng ông Khải đang có cái kịch Hành
trình tới tự do quá tầm thường. Từ vở kịch đó, đến hiện trạng của
Cămpuchia, xa nhau quá.
14/8
Không phải như dự đoán là có xô xát
gì. Cuộc họp Đảng Đoàn khá thuận. Chế Lan Viên hôm trước còn nói với Nguyễn
Thành Long. Tôi phải có ý kiến chứ. Bản đề dẫn kiêu ngạo... Các anh còn bênh nỗi gì?
Mọi người nghe cũng đã hoảng. Vì trong tình thế này, ông Thi là phe nghịch
rồi, chỉ còn ông Chế Lan Viên ở giữa, ông ta ngả về phe nào là phe ấy thắng.
Nay biết ra sao.
Không ngờ, ở hội nghị này, tình thế khác hẳn.
Chế Lan Viên bảo tôi ủng hộ việc làm của anh Ngọc. Bản đề dẫn có
những sai sót, nhưng tôi và anh Thi từng làm tổ chức đều biết, làm sao tránh
được sai sót...
Tất cả những chuyện này đều do Nguyễn Khải kể. Khải bình luận thêm:
-- Mình mà mềm đi, các ông ấy thương ngay. Trong bụng các ông ấy cũng nghĩ
như mình thôi. Nguyễn Đình Thi cũng bảo nhiệm vụ chính của văn học ta hiện nay
là phải chống tư tưởng Mao Trạch Đông.
Ông Xuân Truờng cũng đến chủ yếu để thanh minh.
Trần Đĩnh hỏi Nguyễn Thành Long:
- Hỏng rồi phải không?
- Hỏng cái gì?
- Đảng Đoàn
- Ai nói thế?
- Quang Thái. Q Thái gặp Nguyễn Khải ở nhà Thợ Rèn. Hỏi thì Nguyễn Khải bảo
Đảng Đoàn đầu hàng rồi. Thế tức là hỏng chứ gì?
Ng Khải còn kể với Trần Đĩnh là hôm nọ gặp nhau, Ng Khải đã bảo
Q Thái với tư cách biên ủy báo Nhân Dân:
-- Thôi ông đừng cho đánh bài ông Hiến nhé. Có gì bảo chúng tôi một tiếng.
Chứ Hiến người tốt lắm cơ!
Nguyên Ngọc vẫn kiên trì lắm thì phải. Hoặc là ông ta đúng, hoặc là
Tố Hữu đúng, giữa hai bên phải có phân định rõ rệt.
Trần Đĩnh bảo càng ngày càng thấy cái tay Tố Hữu này quá lắm. Trần
Đĩnh nhớ, có lần ông ta nói rất hay:
- Này, đã ai đọc Lucacs chưa. Nói sâu sắc lắm. Ví như, tay ấy bảo chân lý
không phải thuộc về số đông đâu đấy nhớ.
Nhưng hôm sau, mồm ông ta lại dẻo quèo quẹo :
- Tuỳ tiện. Muốn sao muốn vậy, chỉ biết có riêng mình, không đếm xỉa gì tới
tập thể cả....
Cái anh văn nghệ của mình là vậy. Mà cái anh chính trị ở mình cũng là như
vậy cả-- Trần Đĩnh kết luận.
15/8
Ng Ngọc triệu tập các cơ quan hội để phổ biến.
- Không có vấn đề gì lớn sau hội nghị đảng viên. Những ý kiến nói xấu hội
nghị là rất có hại.
- Tiếp tục chuẩn bị họp Đại hội các hội vào khoảng 10/1979.
Liệu tình hình chính trị có cho phép như vậy??
20/8
Sắp có bài phê bình Hoàng Ngọc Hiến.Ông Mạnh bảo việc gì đúng thì mãi chẳng
làm, việc gì sai thì cứ thấy làm ngay được.
9/9
...Nhưng mà nhập thế làm gì, thất vọng thôi.
Sau một hồi say sưa, ông Nguyên Ngọc hình như đang phục xuống, đầu hàng.
Cái tài của Nguyễn Khải là tài lôi kéo cả Nguyên Ngọc vào lối suy nghĩ thoả
hiệp của mình. Các ông vừa nhượng bộ nhau vừa đánh phá nhau.
21/9
Không khí chung quanh như chết lặng đi. Nguyên Ngọc và Đảng đoàn mới mất
hết nhuệ khí. Từ mấy tháng trước họ cho phép đăng bài Hoàng Ngọc Hiến. Nay lại
cho Tô Hoài bác lại. Vì trên có chỉ thị phải bác.
30/9
Không rõ chuyện Tố Hữu gọi Đảng Đoàn lên kiểm điểm có đúng không.
Trước đó đã nghe nói là trong Đảng Đoàn đoàn kết lắm cơ mà, Nguyễn Khải bảo
mình cứ nhận đi là xong. Còn các ông Nguyễn Đình Thi, Chế Lan Viên cũng nghệ sĩ
lắm, họ sẽ đỡ cho ngay.
Nay thì không phải. Nhị Ca bảo: Nơi nào đánh nhau thì thằng Khải tìm đến
đầu tiên, rồi cũng bỏ đi đầu tiên.
Nguyễn Khải bỏ đi thật. Ông sẽ đi sáng tác 2 tháng (tháng 10,11)
Vậy chắc chả đại hội trong năm 1979.
Trung ương vừa có một chỉ thị về chống chiến tranh tâm lý của địch. Tất cả
mâu thuẫn địch ta, nói theo cách nói của các ông ấy, có nguy cơ nuốt hết mâu
thuẫn nội bộ. Báo chí lại ngả cờ hết cả, không thấy hé ra cái gì nữa.Ngô Thảo
bảo Nguyễn Khải không muốn ra khỏi bộ đội nữa vì lão ấy biết ra Hội phải làm.
Mà làm vẫn là chỗ yếu của lão.
Nguyễn Khải ngồi tính:
- Đã làm được gì đâu. Được mỗi buổi họp, thì nói ra nói vào mãi. Thêm
cả cái tội rủ rê trẻ chống già. Thế thì người đi họp người ta cũng chửi mình còn
gì.
Chuyện giải thưởng. Ông Chu Văn bảo anh định vỗ nợ chúng tôi hay sao. Cả
đời cuối cùng có cuốn Bão biển, anh định lờ đi chắc.
4/11
Báo Văn nghệ đăng bài của ông Tô Hoài phê phán ông Hiến. Xã hội ta
mọi việc đều tốt. Mọi mối quan hệ đều hoà hợp. Không có những hiện tượng cái
cao cả lấn át cái bình thường. Hoàng Ngọc Hiến như vậy, chỉ là thấy cái cá
biệt.
Cái ông Tô Hoài này xưa nay viết cái gì cũng giả. Nay, do phân công mà làm,
do bắt buộc phải làm, tức viết giả, thì cũng chẳng kém gì cái thật ông vẫn
viết. Nghĩa là cũng rối như canh hẹ, chả ra lý luận gì, kể cũng buồn cười.
Nhưng có phải người ta chỉ đánh ông Hiến đâu? Người ta đánh cả Đảng Đoàn.
Người ta muốn bảo không phải Đảng Đoàn làm cái gì cũng đúng.
Dường như xã hội này không có nhu cầu chân lý.
Ng Khải ngày nào hy vọng như thế, giờ nản lòng rồi. Ai cũng bảo ông
Khải giật dây những chuyện này.” Ông Ngọc thì trong sáng, nhưng...” .Nhưng
ở đây có nghĩa nhưng Nguyễn Khải thì rất đáng ngờ, Khải bảo. Tôi
là khâu yếu nhất trong Đảng Đoàn. Nên tôi phải đi thôi. Thế là ông Khải cắp đít
vào Sài Gòn, nói là đi thực tế, nhưng thực tế là mang vợ con vào, có thể định
cư ở đấy lâu dài.
Một mặt thì những nguyên tắc vận hành của xã hội là sai lầm nhưng mặt khác,
do đã lâu quá rồi, cái bộ máy hỏng, cho nên nó nghiền hết cả người.
Theo như tôi nhìn nhận, trước mắt chả có ai làm nổi công việc.Ng ĐThi làm
bao nhiêu năm, gần như không làm gì. Mà ông này ăn ở đến mức nào để cho kiện
cáo linh tinh. Bà Lê Minh nhiều mưu đồ. Ông Nguyễn Thành Long, ông Đào Xuân Quý
cũng tham gia rất hăng, người này vợ là cháu ông A người kia đánh trống qua ông
B., cùng hè nhau đòi trên thay ông Thi. Đằng sau lưng hai người ấy là ông Chế
Lan Viên và Tô Hoài, cả hai giấu mặt.
Bây giờ đến lượt mấy ông kế tiếp. Nguyên Ngọc cũng không thể làm gì được.
Đã có lúc, ông hé ra cái ý nghĩ mình lại về sáng tác, hoặc làm gì đó ở bộ đội.
Nhưng Nguyễn Minh Châu bảo ông Nguyên Ngọc mà không làm bí thư thì biết
làm gì.
19/12
Nửa năm đã qua. Không có Đại hội gì hết. Mấy tháng trước,
Nguyên Ngọc còn khăng khăng bảo trong đề dẫn không có gì là sai lạc cả. Chỉ có
những điểm nói chưa thoả đáng. Nay phải nhận trong đề dẫn có những sai lầm
nghiêm trọng (Xuân Quỳnh kể là có ai đó còn nói quá lên: ông Tố Hữu cho là
trong đó có những ý kêu gọi lật đổ.)
Học Nghị quyết 5. Nguyên Ngọc thì cho là anh em văn nghệ sĩ rất
tốt, chỉ chưa có sáng tác tốt. Chế Lan Viên: Tình hình báo động. Có nhiều việc
rất nguy hiểm.
Dĩ nhiên, một thứ cảnh giác chiến đấu thế, bao giờ cũng được tuyên huấn
hoan nghênh hơn.
Ông Thi sáng tác một cách hậm hụi, như là người có tài bị bỏ quên. Chế Lan
Viên bảo tôi biết làm thế nào để ra tác phẩm lớn, nhưng tôi không có điều kiện
làm.
Người ta cảm thấy trên bợp tai Đảng Đoàn qua việc phê phán bài Hoàng Ngọc
Hiến.
Nhiều người phản đối, cho là ông Tô Hoài dại. Nguyễn Văn Hoàn ở Viện văn
bảo: Trong văn học, ông Tô Hoài to, chứ trong lý luận đâu có to. Trong bài này,
ông ta lại lấy cái tôi của mình ra để bàn lý luận. Tôi = lý luận, như thế
không ổn.
Chính Yên đến báo Văn Nghệ làm ầm lên: Tán thành nghị quyết 6
mà các anh còn làm thế à?
Cấp trên ghét bài ông Hiến vì lý luận một phần. Nhưng phần khác, là chuyện
nhân thể cái mà Hoàng Ngọc Hiến tố cáo, người đọc thấy xã hội ta sống rất giả
dối. Con người thường bị khuôn vào những cách xử thế có sẵn.
Một mặt, người ta tỏ ra nuông chiều văn nghệ. Nhưng trong thực tế, lại sợ
lại thù ghét văn nghệ. Một bài phê phán Hoàng Ngọc Hiến trên tạp chí Văn học,
có cho rằng Hoàng Ngọc Hiến có một thái độ rất dịu dàng với các nhà văn, trong
khi đó lại dám phê phán công chúng, sự thực là dám phê phán những người lãnh
đạo!
...
Chung quanh câu chuyện văn nghệ, nhiều người (nhất là cán bộ!) để ý
theo dõi rất ghê. Nghe ngóng xem có gì sai – ai sai cũng thế - là họ thú
vị lắm.
3/2/1980
Bùi Văn Hoà cắt nghĩa về đoạn kết của Đảng Đoàn. Lúc đầu ông Ngọc rất
găng, không chịu. Có lần ông bảo thẳng ông Thanh, trợ lý lâu năm trên Tuyên
huấn, chuyên theo dõi văn nghệ:
-- Anh về báo cáo anh Lành. Chứ anh làm thế (trong hội nghị đảng viên) là
sỉ nhục tôi.
Mấy ông Nguyễn Đình Thi, Tô Hoài, Chế Lan Viên vẫn chưa biết cách nào cho
Nguyên Ngọc một trận, và càng chờ trên đánh xuống.
Rồi những ngẫu nhiên xuất hiện. Chế Lan Viên đến nhà Giang Nam chơi. Giang
Nam lúc này là một thành viên Đảng Đoàn. Giang Nam tâm sự, không biết phải làm
gì bây giờ. Chế Lan Viên bảo thế thì anh phải lên anh Lành ngay. Nếu rủ
được thằng Ngọc thì càng tốt.
Vội vã, Chế Lan Viên đóng vai trò môi giới thông báo cho cấp trên biết.
Rằng bọn Giang Nam Nguyên Ngọc sẽ lên.
Chế Lan Viên nói từ thứ bảy. Chờ qua ngày chủ nhật, không thấy, thứ hai
không thấy. Tối thứ hai, Giang Nam một minh mò lên chỗ ông Lành:
- Chúng tôi kẹt lắm.
- Phải nói thẳng vừa qua các anh đã sa đoạ về tâm hồn, các anh tưởng các
anh làm loạn được à. Không có các anh, cách mạng vẫn cứ tiến lên. Nếu trong
Đảng Đoàn, đồng chí bí thư có những biểu hiện sai trái, các anh phải đấu tranh
chứ.
Vậy là cấp trên đã bật đèn xanh cho dưới trị nhau rồi.
Nguyên Ngọc hoảng quá, thân cô thế cô, nếu bây giờ không đầu hàng đi, người
ta thay ngay. Tố Hữu đã có ý thay. Vả chăng, thay cũng được, nhưng về làm gì,
sáng tác không hay, quay ra làm cán bộ chính trị, thì sẽ bị nghi ngờ, khinh bỉ.
Ở ta là thế, tiến lên mà thất bại, quay về sẽ bị chèn ép. Vả chăng, còn phong
trào nữa chứ.
Chỉ trong 2 ngày Nguyên Ngọc suy nghĩ rồi quyết định đầu hàng. Nói rằng
mình sai lầm, mình sai lầm nghiêm trọng. Và nhận hết.
Buổi họp gần đây của Ban chấp hành có ra một nghị quyết, đánh dấu sự đầu
hàng hoàn toàn của cánh nhà văn trước Tố Hữu. Thông báo bảo rằng lấy bài nói chuyện
của Tố Hữu làm kim chỉ nam cho mọi hoạt động.
Khải kể mình đã khôn, nhưng ông Tô Hoài còn khôn hơn. Trong thông
báo, ông kể đủ tên Xuân Diệu, Huy Cận, Tế Hanh vào danh sách những người phát
biểu tốt cho phương hướng nghe theo ông Lành. Trong khi thực tế, họ chẳng phát
biểu gì cả.
Những ý trên đây là do Hòa nghe từ ông Hoàng Trung Nho kể lại nên
chắc là có thể tin...
Ý Nhi bảo Tố Hữu là cái loại chính trị già đời, ông ta phải đánh cho cấp
dưới mềm xương ra rồi mới dùng.
Vĩ thanh
Trong một buổi chiêu đãi, hay buổi họp nào đấy, Nguyên Ngọc gặp lại Tố Hữu.
Ông kể ông đang hào hứng lắm. Sang làm Phó thủ tướng, bận rộn. Và ông nói với
mình (tức Ng Ngọc) một câu, mình có thể học được này.
- -- Cái chính là
mình phải có gan. Có gan làm thì mới được.
Nguyễn Khải thú nhận Đảng Đoàn mới chúng em có 6 tháng đã sợ quá rồi. Thế
mới biết các anh cũ 15 năm chịu đòn giỏi thật.
Tưởng như không có chuyện gì của năm 1979. Nguyễn Khải cũng ngồi đấy.
Tôi bảo tôi muốn lẩyKiều: Rõ ràng mặt ấy mặt này chứ ai.
- Mọi chuyện diễn ra y như trong một truyện ngắn...giỏi hư cấu
- Lại nhớ một lần, có một cậu bạn nhận xét chính đời sống cũng rất sáo.
Cấp trên đánh cấp dưới. Cấp dưới cãi một lúc, rồi đầu hàng. Thấy cấp trên đúng,
chính mình đã sai. Trước gượng gạo sau tin thật. Tôi đã thấy bao nhiêu ca như
vậy rồi. Cái ý này từng được Nguyễn Công Hoan dùng làm câu kết cho truyện ngắn Người vợ lẽ bạn tôi.
Viết thêm 7-2-2013
Như đã nói ở
trên, đây là một cuộc chuyển giao quyền lực sau chiến tranh nhưng đã không
thành. Một sự thay người cần thiết nhưng được làm quá muộn. Mới loanh quanh mấy
khúc dạo đầu thì sự thay đổi đó đã bị đẩy lùi nhanh chóng. Tại sao?
Trước mắt
chúng ta chỉ là một cuộc đấu tranh giữa những người giống nhau. Chẳng có cái
mới nào xuất hiện.Vì trong chiến tranh cái mới nếu có manh nha đã bị triệt tiêu
từ khi còn trứng nước.
Cái mới có
khác gì cái cũ! Và nhiều người gọi là mới song cũng rất cũ. Họ vốn chẳng có bài
bản sách lược cho khoa học cho rõ ràng. Lực lượng lại thường chia rẽ.
Về kinh
nghiệm chính trị thì lớp ở chiến trường đâu có thể so với lớp cũ đã quen chỉ
huy chỉ đạo hơn ba chục năm nay. Thế lực cũ ở đây trước tiên là Tố Hữu, người
đã bước lên bậc thang quyền lực bằng việc quản lý giới văn nghệ và ngay
sau khi chuyển đi làm kinh tế thì cũng không bao giờ quên văn nghệ là một thứ
sân sau của mình. Thế lực này còn có cả bộ chân rết vững chắc mà sự
trung thành với chúa cũ đã trở thành bản năng. Sự chiến thắng của họ là không
thể khác.
Sự kiện 6-
1979 chính là báo trước sự kiện 1986 -1990, một bước đổi mới tự phát rồi
đến giữa chừng đảo ngược, người trong cuộc vừa khao khát đổi mới vừa muốn
giữ lại cái cũ và rất sợ mất quyền lợi nếu cái mới thắng thế.
Xin lưu ý thêm là ngoài các
vai kịch đã rõ như Tố Hữu và Nguyên Ngọc, thì từ Hội nghị nhà văn Đảng
viên 1979, một giai đoạn rất nhiều biến động ngầm trong cuộc đời Nguyễn Đình
Thi đã hình thành:
--Giai đoạn ông đã bị hất ra song vẫn quyết liệt tìm cách tái
lập quyền lực cho bằng được.
--Giai đoạn ông kiên trì bám trụ giữ lấy vai trò của
một người đứng đầu giới văn nghệ tới cái mức cho người ta cảm tưởng không ai
thay thế được, -- trong khi Tố Hữu ở một tầm cỡ khác, và cuộc đời Tố Hữu có cái
kết cục buồn hơn nhiều.
GHI
CHÚ CUỐI CÙNG 19-8-2014
Những ghi chép và cảm tưởng của tôi về các nhân vật
nói trong bài này là thuộc về thời gian từ 2012 trở về trước.
Từ đó đến nay, nhiều nhân vật tôi từng theo dõi đã
thay đổi và bản thân ý nghĩ của tôi về họ cũng thay đổi. Nhưng tôi không thể
khước từ các nhận định hôm qua, vậy nên đã để nguyên như trên. Còn những suy
nghĩ mới, sẽ xin trình bày vào một dịp
khác.