Cả về tài năng lẫn đức độ, tiến sĩ  P. vốn được cả giới kính phục. Ông thường  có ý kiến độc lập về các vấn  đề khoa học,và không bị tiền tài danh vị  khuất phục. Ấy vậy mà sau một vài chuyến đi nước  ngoài, trở về ông khác hẳn. Cũng xông ra ăn theo nói leo  như mọi người. Cũng dông dài kiếm tiền. Lúc này cái  uy tín cũ giúp nhiều cho ông. Ông liên tục xuất hiện trên  các diễn đàn. Những người không thạo chuyên môn rất  phục ông. Nhưng trong thực tế,về mặt khoa học, ông đã  là một con người khác hẳn. Lần hỏi ngọn nguồn, tôi  được biết: Trong mấy chuyến đi nước ngoài ấy, ngài  hiểu rằng ta quá lạc hậu, cứ đi kiểu này thì có đến  trăm năm nữa cũng không bằng người. Mà trình độ bản  thân mình cũng không thể so được với thế giới. Âu là  quay trở về, xứ mù thằng chột làm vua, bán lẻ cái uy  danh cũ, gì thì gì cũng có ngay sự sung sướng. Tóm lại  là ngài khiếp nhược. Mà khi các nhà trí thức đã khiếp  nhược quay ra cơ hội kiếm ăn thì cũng không thiếu việc  gì là họ không làm. 
***
     Vào những ngày các thành phố lớn đang trong mùa  thi, báo chí  thường nói nhiều tới phao, điện thoại di  động, gian lận, quay cóp, thậm chí cả kẻ này đội tên  thi hộ người khác. Riêng tôi chú ý vài tin vặt liên quan  đến một số thí sinh hơi lạ. Đã ghi tên rồi ngày thi  trốn gia đình không tới thi. Đáng lẽ ngồi làm bài thì  hí hoáy làm thơ tâm sự, hoặc trực tiếp giải trình với  các giám khảo rằng tại sao mình không làm được bài.  Kỳ nhất là giở trò ăn vạ, lúc tới giờ nộp bài thì  xông vào xé bài của người bên cạnh ( chả là trước  đó người bên cạnh ấy dám láo không cho mình chép bài  ), rồi lại khóc rưng rức đau đớn hối hận. 
***
       Sợ chỉ là nỗi kinh hãi hoặc e ngại thông thường. Chỉ  khi sợ hãi đến mức mất tinh thần, sinh ra hèn nhát, yếu  đuối, người ta mới gọi là khiếp nhược. Các từ điển  tiếng Việt đều thống nhất định nghĩa vậy. 
        Giữa ông tiến sĩ P. với đám thí sinh  sợ thi của tôi có bao nhiêu chỗ khác nhau. Trong những  hành động tầm thường của mình, một bên chủ động,  một bên bị động. Song trước đó giữa họ vẫn có một  chỗ giống nhau căn bản. Tận trong thâm tâm họ hiểu mình  rơi vào hoàn cảnh quá bi đát. Nên đành đầu hàng, bò  lê bò càng ra mà chào thua việc khó. Trước khi có lỗi,  thì họ chỉ là những kẻ đáng thương.
***
     Về cái sự khiếp nhược của tuổi già tôi  mong có dịp trở lại trong một dịp khác; ở  đây, tôi thử nghĩ thêm về nỗi khiếp nhược  ở một số bạn trẻ. Tại sao ư, đơn giản  lắm, họ lớn lên trong một thời quá phức tạp . Không  được dạy dỗ cẩn thận. Không được trang bị năng lực  tự nhận thức. Không đánh giá nổi vị trí của mình trong  thế giới này. Từ các lớp dưới việc học hành của  họ đã không ra sao, song người ta cứ đẩy họ lên lớp  cho đạt chỉ tiêu. Vừa đi tới họ vừa run rẩy. Chưa  thi họ đã biết mình không đỗ. Luôn luôn họ sống trong  vòng vây của bóng tối dầy đặc. Sau cái thời của  sự vô vọng sẽ đến thời của sự không biết sợ hãi.  Ở một cuốn sách của nước ngoài tôi đã đọc được  câu nói dó rồi. Ở ta, thì tình hình còn bi đát hơn một  bước nữa. Trong khi  phá phách càn rỡ, người ta vẫn mơ  màng tưởng là mình cao sang lắm, óach lắm , thế mới thực  là hoàn toàn tha hóa. Một sự già cả đã đến với người  ta ngay khi còn trẻ, già ở đây không phải là từng trải  già dặn mà là cổ lỗ cũ kỹ. 
 
